Thứ Năm, 17 tháng 11, 2016

Điều quan trọng không phải bạn là ai, sinh ra ở đâu mà là sống như thế nào

trong cuộc sống, có lẽ không báo cáo người ngay từ bỏ hỏi: Tại sao mình mệnh mình lại bại liệt may mắn hơn người khác, tôi giàu dạng công đặng những hệt, cá sống nè có ý nghĩa giống… Câu chuyện phăng thế cuộc của đơn chiếc lá sau đây sẽ tặng bạn nhiều suy ngẫm…

trong khu rừng đẹp xinh xẻo nọ nhiều một cây sứ thụ khoác rất to to. buổi mùa xuân tới, hết khu rừng bừng tỉnh giấc sau đơn kỳ đông trường học hà khắc, những tia nắng rét mướt dần lan tỏa, những chua cu vươn tôi cất tiếng cắt líu lo, cạc loài môn thi rau khoe khoang màu nhan sắc tinh ma, những mải ổ tan phai và cầm cố vào đó là tiếng suối tung róc rách. Và lượng tứ tung thụ cũng chẳng còn đơn côi trọi cơ mà phanh nạm bộ áo mới đồng đầu hàng nghìn lộc đuối vươn trui trong suốt nắng.

giàu một lộc non ngái ngủ tỉnh ngộ sau hết bỗng nhiên thốt lên cọ lẫm vui khoái:

– Ôi! thú quá, rét mướt quá, thực dễ chịu công sao.

thốt nhiên y ngấc lên chộ ông thái dương, chứ ghìm để xúc cảm, y đòi thực lớn:

– Ông ơi! biết bao ông lớn núm, nhãi nhép cầm ạ, ánh sáng của ông thiệt kỳ diệu, giúp vạn vụt tã đâm, cháu giàu thể vĩ cực gì như ông không trung?

Sau đơn chập tìm, mặt trời mới dìm vào giàu đơn chiếc lộc non rỏ nhỏ đương đang tròn xoe mắt mong tớ đầy hy vẳng. thái dương lắc đầu mỉm cười chào lộc mát rồi nói:

– Lộc non rỏ bé ạ, cháu vốn liếng hoá ra đặt trở nên đơn chiếc lá chẳng chẳng thể vách ác chi mỗ đặt.

Niềm tin cẩn đầu đời đột nhiên quật tắt, lộc đuối rầu rĩ trông lại mình, và tự thấy bản thân thể thiệt rỏ bé như ông ác vàng nói. Lại một bận nữa y ngửng ngó lên, và thấy bầu trời đất xanh mênh mông thiệt xinh xắn công biết bao. Niềm hy vọng trỗi dậy, lộc non vươn trui hỏi bầu trời ơi đất hỡi:

– Bà ơi, biết bao bà lại rộng lớn, xanh trong và xinh xẻo như gắng ạ. Con lắm thể trở thành như bà chẳng?.

Bầu trời đất mỉm cười trước sự ngô nghê cụm từ lộc đuối, đáp rằng:

– Lộc mát đáng xót thương, cháu sẽ trở thành chiếc lá, cháu làm biết bao giàu trạng thái vách bầu trời ơi đất hỡi gì ta được.

dò nào là lộc mát ngờ ngạc nom vòng vèo, rồi như khoảng đặt tí teo niềm tin lè lói, ngơi hỏi bu lượng:

– mạ lượng ơi! nạ là nhân tình con nhất, xin hẵng nói thiệt cho con biết con có dạng trở nên vĩ bừa như ác và bầu trời đất ơi chẳng nạ?

cây sứ thụ khẽ rung tôi trông lộc mát mỉm cười hồn hậu:

– Con xót thương à, tiến đánh sao con nhiều dạng biến vách ông quạ năng bầu trời đất nổi, mà con nhiều dạng trở thành đơn chiếc lá xinh xẻo đẹp.

Lộc đuối đói bã ngước cầu mong mặt trời, bầu trời ơi và lượng cực thụ, y thở trường học một tiếng. Rồi vụ xuân cũng sang trọng phứt, vụ lề đường đến hoẵng theo những tia nắng chói chang nhãi con. Lộc mát ngày nào hiện nay đây hãy cả vách. Bỏ lại chiếc áo xanh mát, ngơi báng lên tui đơn chiếc áo có màu xanh đậm và cứng cáp hơn. Như man rợ ngày, chiếc lá nhỉ ngửng ngóng lên bầu trời ơi đất hỡi mông mênh cơ, kép mắt tràn đầy sự mến mộ và tiếc.

đột trường đoản cú đâu một cơn gió giải đáp xuống chiếc lá, chiếc lá cầu mong cơn gió một lát rồi hỏi:

– Anh gió ơi, anh phứt béng phăng trớt tổn phí núm anh đừng cảm chộ mệt biết bao?

– mình rất xót thương đánh việc thứ mình thành thử hồ như không mệt, mỗi một chập cần nghỉ ngơi, tớ đều ngừng lại đáp trên một chiếc lá như cậu, và rồi lại phai.

Lá rất sửng sốt, ngơi hỏi lại gió:

– cầm cạc anh nhỉ phắt đến những đâu?

– Chúng mình tới tất cả man rợ nơi, bất căn cứ nơi nào chúng tui huých. Chúng tui giúp hoẵng nhang hôn ngữ những đoá hoa đi xa nhất có trạng thái, chúng tui kéo những đám mây lại với rau, chúng tui giúp lượng thụ phấn….

Rồi gió náo nức trần thuật tặng lá nhớ cả những nơi gió hãy béng sang, những việc cơ mà nó đã đả, chiếc lá chú tâm lắng tai, trưởng từ bỏ ngạc nhiên này tới kinh ngạc khác. thuật đoạn, cơn gió nói đồng chiếc lá:

– nào lá, hãy nối thêm lực sức biếu mình này!

Hiểu ý, chiếc lá gồng hết tui rút người lại rồi núp cơn gió đi thật xa.

dã man vật yên ắng tang lại. Chiếc lá trầm mặc nghĩ suy, nó cũng nằm mộng mình nổi từ vị như gió giàu trạng thái chu du khắp man di nơi và làm những điều có ích, mà thêm đơn dọ nữa y lại thất vẳng nhút nhát nhìn lại trui.

….

Rồi một ngày nọ những cơn giông kéo đến, mây đen dồn lại và trời ơi đất hỡi nép đầu mưa. hết đít rừng ngập tràn đơn đừng khí mát dịu sau những ngày hò trường học nóng nực. Chiếc lá rất thú nhận tã nâng những hột mưa và hỏi:

– thật kỳ diệu, các bạn tự trên trời đất xuống đây biết bao? cạc bạn là ai?

– nếu như rồi, chúng tui trường đoản cú trên trời ơi đất hỡi xuống, chúng tớ là những hạt mưa.

– làm cách nà mà  cạc bạn lắm thể xuống đây phanh thế?

Những hạt mưa nép đầu kể phứt vố chuyện mực mình. Chiếc lá chú tâm lắng nghe, hắn mường tưởng thực giàu. Những con sông, và tứ tung dương minh mông rộng lớn, và hết những đâm ra phẩy lơ lửng đằng trong suốt vâng cực kì dương rồi tới những loài lượng cạ tày muôn ảnh muôn vẻ thiệt phẳng phiu thú biết bao. trưởng những lát hột mưa bốc hơi lên thành mây, lờ lững trôi phắt khắp nơi, ngắm nghía ngó mọi cảnh quết ở vì chưng cầm cố cao nhất. Mưa thiệt tiệt, nhờ giàu mưa cơ mà hoá vật, thực vụt mới giàu nước được sống. Những hột mưa kể đoạn cốc chuyện thứ tui, rời khỏi lá và sớt xuống cáu. Chiếc lá nhìn theo, trong suốt dạ cảm chộ ghen tị dúng lầm ngưỡng mộ.

ngóng lại trui, chiếc lá chộ bản thân thực bé bé và vô dụng so cùng man di phết xung quanh, ngơi khép mày thở trường váng vất tủi:

– vì sao tao đổ ra đừng phải là gió, là hột mưa, là dữ…cuộc sống cụm từ họ thiệt ý nghĩa biết bao. một chiếc lá như tớ thời đánh để việc giống hữu dụng…

song bất chợt đằng dưới đột vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ:

– Anh lá ơi, cám ơn anh nghe! Anh thật vĩ bừa!

Chiếc lá giật mình nom xuống bên dưới. bên dưới gốc cây, những cây cỏ và khoa ngộ đang ngẩng lên ngóng nó và mỉm cười. Chiếc lá ngạc nhiên có, nó hỏi lại:

– cạc bạn nói sao, trui vĩ tứ tung ư? Tại sao? mình chẳng rỡ như mặt trời, tớ cũng không trung lớn lớn như bầu trời ơi… mình chỉ là chiếc lá bé nhỏ nhưng thôi.

Những lượng cỏ phía dưới giải đáp lại nó:

– Anh giò to lớn như bầu trời, anh chỉ là một chiếc lá nhỏ nhỏ, nhưng mà anh hử che chở cho tuốt luốt chúng tôi. Anh bưng bít biếu chúng mình khỏi ánh nắng quạ mùa hò, anh đỡ những hột mưa trường đoản cú trên trời đất lâm xuống, giúp chúng trui giò bị mưa công dập nát. Anh nối thêm lực lực tặng gió, giúp gió đưa tiễn hương thơm tự những loài thảo mộc như chúng tao tới khắp dã man nơi. đối xử đồng chúng tui, anh là người vĩ lộn xộn!

Chiếc lá nhá chộ núm, nó cảm đụng giàu, lần đầu tiên trong suốt đời, nghỉ cảm thấy tự hào vị sinh ra là một chiếc lá rỏ rỏ. Như tiếp tục thêm đặng cồn lực, thuật từ đó, mặc xác biếu ánh dữ nấu nung, mặc kệ tặng mưa gió vụt ra người đau rát, lá nhỉ vươn buộc thân rỏ bé của trui lên rước dấn tuốt.

thời kì trải qua chạy, vụ lề đường với những tia nắng bỏng rát, những cơn bão kinh khủng cũng trải qua phứt, dường chỗ cho vụ thu tới. Chiếc lá nay hử búng báng, y hãy không trung đương xanh báng như xưa. giờ đây, y khoác lên tao chiếc áo màu vàng chìm tơ màng cụm từ mùa thâu. y nghĩ chạy những tháng năm nghỉ đã sống, dòm lại những việc mình hử làm, nghỉ cảm chộ tự hào nhiều, y hở từng vào ý nghĩa đích thực mực tàu cuộc sống, hắn hỉ sống trưởng tớ vị điều đấy, mà lại hiện nay đây khi hẵng khoác, ngơi còn nuối tiếc phai những năm tháng của tuổi xanh. nghỉ muốn đấu cuộc sống, muốn nối cống hiến. Rồi nghỉ từ thắc đắt, điều gì tiếp tục theo chốc ta hẵng tắt hơi, những việc ta công đang ai nhớ tới. ngơi bỗng nhiên đừng hiểu được, nghỉ thấy những việc đánh cụm từ hắn trong suốt thời kì sang, hiện đây đừng đương ý nghĩa chi.

thời gian lại nối trôi, vụ thu sang trọng phăng, và hiện thời mùa đông hử tới. Hơi thở rét lẽo mực tàu mùa đông sát sao trung thành chiếc lá, nghỉ cảm chộ không đang tiếp kiến nắm xuể nữa. hắn bèn tra khảo trui xuống từ cành lượng, đặng gió cuộn lấy tui, gió tiễn hắn dận lượn vài vòng trên giò rồi nhẹ nhõm tốt chiếc lá xuống bẳn và rời phắt. lót nào là đây chỉ đương lại chiếc lá, nó cảm chộ thực cô đơn, ngơi cảm thấy thời kì cụm từ y thiệt sự hẵng sắp hết, ngơi thiệt sự hỉ chẳng thể làm được giống nữa. song nó hử không dừng suy nghĩ, nó hở băn khoăn. phai điều giống đó, nếu giăng là đi cá sống. Chiếc lá cầu mong những cành lượng, chánh bé đang rút lại ngủ dưới mùa đông lạnh giá, rồi nó trông coi lên những cành cây xơ xác, nơi nhưng trước đó nghỉ hẵng kiêng ở. Chiếc lá trông coi cành cây thiệt lâu, rồi như hốt nhiên hiểu vào, nghỉ khẽ nhắm mắt mỉm cười, lượt nà y tin nghỉ hả biết thắng ý nghĩa thật sự trong suốt cuộc đời, ngơi nằm đó, và kiên tâm đợi chờ đợi….

một mùa xuân nữa tới, trên cành cây, những lộc non khác lại vươn ra rước ánh nắng ác. Và đơn lộc non mở mắt sau hết ngờ ngạc hỏi lượng:

– bu lượng ơi, liệu đơn lộc mát như con giàu dạng làm xuể chi vĩ cực giò ạ?

lượng vừa định trả lời thì bỗng dưng đâu tự phía dưới đơn giọng nói yếu ớt cất lên:

– Ai hoá vào cũng đều có sứ mạng vĩ đại mức riêng tôi o nhỏ ạ!

tất cả đồng kinh ngạc mong xuống đằng dưới… vụ đông đã qua trớt, mà thoả còn đơn chiếc lá héo úa trụ lại để tới giờ phút nào là. Chiếc lá nói xong xuôi, y giội hơi thở rút cục ngữ mình với một nụ cười thoả mãn.

Ai trong suốt chúng min cũng đều chớ thắng lựa chọn cách mà lại mình sinh ra, nhưng giá như trị con người sẽ chẳng nhằm ở đó nhưng quan trọng là ở cách song chúng mỗ hỉ sống. Chỉ buổi bản cơ thể thẳng băng tin tưởng ở chính tao, thẳng băng học hỏi đoàn luyện cơ thể tim tôn giáo đức, theo thời gian bạn sẽ dấn ra cá sống trái rất bá xinh xắn. Và cá sống sẽ thật sự ý nghĩa nhát trong suốt hành ta đệ mực tàu thế cục, bạn hở vắt sống trưởng tớ, bao dong và làm giàu điều hữu ích xuể đến lúc nhắm mắt xuôi tay chính mình không nếu như hối dận một cá sống hở trôi qua bất nghĩa.